Bạn sẽ thấy thế nào nếu sau một ngày làm việc mệt nhọc, vừa thiếp đi một lúc thì chuông điện thoại reo vang. Ngái ngủ lồm cồm bò dậy, câu được câu mất hóa ra người ta gọi nhầm. Đôi khi người gọi còn xẵng giọng hỏi lại mình: “Ai đấy” thì tớ không ngại ngần trả lời: “Bố đây con” rồi dập máy. Đằng này người gọi là một cô gái, giọng thỏ thẻ nhẹ như hơi thở. Xẵng giọng thì không nỡ, mà không chửi thì tức vì phá mất giấc ngủ vàng bạc của mình.
Thôi thì ru rín một tí trả thù vậy.
_ A lồ - Giọng mình trầm xuống cho có vẻ già.
_ ... Bác ạ, cho cháu gặp anh Trung – Cô gái hơi lúng túng.
_ À, Trang đấy phải không cháu. – He he, kiểu gì chả chột dạ là có con Trang bỏ mẹ nào đó hay gọi điện cho anh Trung.
_ Dạ, không phải bác ạ - Giọng cô gái hơi run run.
_ Ờ ... – Giọng mình gần như thì thào – Trung nhà bác đi vắng rồi.
_ Dạ, muộn thế này anh ấy còn đi đâu ạ. – Cô gái sốt ruột.
_ Bác không biết. Chắc nó vừa đi chơi với cháu về hả. Nó về nhà một lúc thì có con bé nào đến kéo đi – Giọng mình không những thì thầm mà còn não nề.
_ Thế ạ. Tối cháu với anh ấy đi uống nước. Cháu không thấy anh ấy nói gì ạ. – Giọng bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.
_ Đấy, thế ra là Hương phải không. Cháu là bạn nó, gần gũi với nó, phải giúp bác khuyên răn nó. Ai lại cả tuần nay có ngủ nhà đâu, đêm là biến mất với cái con quỉ sứ mắt xanh mỏ đỏ nào ấy. Bác bảo nó có chịu nghe nhời đâu. – Mình nấc lên một tiếng già nua, sầu thảm.
_ Dạ vâng, nhưng cháu không phải là Hương bác ạ. Cháu chào bác. – Giọng cô gái ướt nhoẹt.
Tớ cúp máy điện thoại, vươn vai, nhìn vào gương lẩm bẩm: “Cậu ngon lành cành đào thế này mà lại nhầm thành ông già à?”
Đêm hôm ấy ngủ rất ngon, không mộng mị.^_^
[You must be registered and logged in to see this link.]